Yêu cầu lấy lại mật khẩu thành công
Vui lòng kiểm tra email để tạo mật khẩu mới.

Yêu nhau 6 năm để rồi chia tay mỗi người mỗi ngả

Fri, 24 Mar 2017 14:57:28 GMT

Rảnh rỗi tôi ngồi đây và viết lại cuộc tình 6 năm đầy kỷ niệm ấm áp, đầy rẫy những trở ngại cũng như những chuyện hài hước thời học sinh, sinh viên. Để tới bây giờ, sau 7 năm xa cách, mỗi người đều có cuộc sống riêng, hạnh phúc riêng, nhưng quanh quẩn đâu đó, những kỷ niệm hay nói cách khác là những hồi ức hay ùa về mỗi khi tôi gặp những cảnh tượng giống như hồi xưa tôi và cố ấy đã từng trải qua.

Câu chuyện bắt đầu từ năm nghỉ hè lớp 8 và chỉ còn 1 tháng là sang lớp 9, khi ấy là những năm 2003-2004 chúng tôi vẫn còn được nghỉ hè tới 3 tháng nhưng thời gian hầu hết chúng tôi dành cho việc học hè, học các kiến thức mới để chuẩn bị cho năm học mới, khi đó tôi gặp em, tôi hơn em 1 tuổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thầm thích em. Có lẽ với nhiều người tầm tuổi tôi ngày đó có suy nghĩ về tình yêu trẻ con, đúng vậy, khi đó chúng tôi còn trẻ con, ngoài sách bút ra chưa từng qua 1 mối tình nào. Thầm yêu em tôi tìm đủ mọi cách tiếp cận làm quen với em, qua bạn bè em ở xóm tôi, tôi biết em là 1 người ở xã bên cạnh. Tôi tiếp cận em 1 cách nhanh chóng qua những lần cố ý va chạm hay cố ý đạp xe ngàng hàng cùng em mỗi lần tan học. Lâu rồi em cũng nghe bạn bè nói răng tôi đang tán em nên em hay lẩn tránh tôi hơn, nhưng tôi không lấy đó làm lý do để mình bỏ cuộc, tôi bạo hơn bằng cách giật mũ em với mục đích em để ý mình hơn và rồi tôi lại về trước chờ em và trả lại em mũ. Nghĩ lại cũng thấy con nít quá, nhưng chính nhờ chiếc mũ đó mà khoảng 1 tháng sau em nói chuyện với tôi, ôi cảm giác lúc đó thật không thể tả được, được nghe em nói chuyện được nhìn em cười tôi hạnh phúc biết nhường nào, cứ mỗi ngày như vậy về nhà tôi lại tủm tỉm cười như thằng khờ dù rằng cuộc nói chuyện chỉ là xã giao mà thôi. Bắt đầu bước vào năm học lớp 9, tôi hay tham gia vào những cuộc ẩu đả giữa các nhóm học sinh trong trường, vì tuổi thiếu niên bồng bột chưa hiểu rõ chuyện tôi chỉ muốn lấy cái uy, cái danh cho mình và cho bạn bè trong làng. Hằng ngày tôi đều có những trận ẩu đả mà đa số là do bênh bạn bè chứ họ không hề gây thù oán với tôi. Có lần tôi bị sưng mặt, em đã hỏi thăm tôi và tôi lại cười toe toét như không biết đau là gì. Sau đó tôi liều mình viết thư cho em. Thú thật nhưng năm đó, điện thoại bàn còn ít huống chi di động nên việc viết thư bày tỏ tình cảm là kỷ niệm mà tôi còn lưu giữ tới giờ. Học văn tôi rất kém vậy mà khi viết thư tỏ tình, tôi viết luôn 8 trang giấy bày tỏ hết những suy nghĩ trong tôi lúc đó và mong hồi âm của em. Một tuần liền em chốn tránh và e ngại tôi, tôi thấy hụt hẫng và dường như tôi không còn can đảm để gặp em nữa vì dường như tôi chạnh lòng khi cảm thấy mình bị từ chối. Rỗi bỗng 1 hôm có người con gái chạy lại cửa sổ mà tôi đang học đưa tôi 1 tờ giấy gấp gọn gàng như 1 phong thư, dường như tôi đoán được của ai, vội vội vàng vàng bỏ cả nghe giảng, quên cả câu cảm ơn người đã đưa thư ( cho tới bây giờ tôi còn ko nhớ là ai đưa giúp em bức thư ấy) mở bức thư ra đọc. Tôi như muốn gào thét lên vì niềm vui sướng và hạnh phúc khi trong thư em nói rằng em nhớ tôi và em cũng có cảm tình với tôi. Tình yêu thời trung học cơ sở của tôi bắt đầu từ đó, và rồi hằng ngày chúng tôi đều viết những lá thư cho nhau mỗi khi tan học hay tới trường lại gửi cho nhau, thư nhiều tới nỗi tôi chất đầy 2 balo to và sau này bị bố phát hiện còn dọa đưa nhà trường nếu tôi không chịu học tốt :). Khi đó sợ lắm chứ vì trẻ con mà, người lớn dọa là khiếp lắm. Tôi với em hẹn nhau đưa đón nhau đi học vào mỗi buổi sáng, nhà em xa hơn nhà tôi và đi qua cổng nhà tôi nên hằng sáng tôi đều dậy sớm ra ngõ chờ em tới rồi cùng em tới trường. Đột nhiên tôi quên béng rằng tôi không còn tụ tập với đám bạn làng ở nhà văn hóa thôn để cùng nhau đi học nữa. Chỉ tôi và em, 2 đứa cứ đợi và đón nhau đi học như vậy. Để thể hiện tình cảm, nhiều khi chúng tôi còn cùng đưa chân vào pedan và đạp xe cùng nhau. Bạn bè trông thấy ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, mỗi khi gặp người quen hay thầy cô, 2 đứa lại luống cuống rút chân ra mà nghĩ lại cứ cười 1 mình.

Lớp 9 là cuối cấp, chuẩn bị vào cấp 3, mà lớp tôi học là lớp chọn của khối, nữ thì không nói làm gì nhưng đám con trai khi ấy ai ai cũng yêu, tới nỗi cả lớp có 24 thằng con trai thì có tới 23 thằng yêu các em lớp dưới, thư tư suốt ngày. và tình trạng đó tới tai thầy hiệu trưởng và cô hiệu phó. Ban giám hiệu nhà trường lo ngại về tình trạng học tập của lớp chọn chúng tôi ngày 1 sa sút nên gọi loa thông báo toàn trường cấm các cặp yêu nhau. Sau đó dường như các mối tình trẻ con kia tan rã hết, còn tôi và em, chúng tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo đó của thày cô, vẫn yêu nhau, vẫn viết thư và đưa đón nhau hằng ngày. Chẳng mấy mà hết năm tôi lên lớp 10, em ở lại trường và khi đó em mới học lớp 9 và cũng là cuối cấp như tôi năm trước, tôi vẫn động viên em học, vẫn thường giải thích bài tập cho em. Học 2 trường khác nhau chúng tôi không còn cơ hội đưa đón nhau nữa mà chỉ biết viết thư nhờ bạn bè gửi giúp nhau. May thay khi đang hết chỗ cất những lá thư đó thì nhà tôi lắp điện thoại bàn. Tôi và em chuyển sang nói chuyện trực tiếp qua điện thoại, nói nhiều tới nỗi bố mẹ tôi phát hoảng về con số tiền điện thoại vào 1 số cố định khác ( Số máy nhà em ). Biết là do tôi gọi nên tôi bị cấm dùng điện thoại, bố mẹ đi đâu là khóa ổ không cho tôi gọi, ấy vậy mà đâu có làm khó được tôi, tôi còn nhớ khi đó tôi lấy những chiếc đũa thò vào và bấm từng số và gọi đi cho em. Nghĩ lại cũng thấy hay hay ^^.

Rồi chẳng mấy chốc em cũng vào lớp 10, em thi vào trường tôi đang học vì nguyện vọng 2 đứa là sẽ học cùng nhau và tiếp tục mối tình học sinh trong sáng ấy. Và rồi chúng tôi lại có cơ hội được gần nhau hơn, lên cấp 3 cũng lớn hơn rồi, nhà trường không còn quản chuyện yêu đương gì nữa nên chúng tôi không e ngại thày cô nữa. Đám bạn bè của em và của tôi biết chúng tôi vẫn yêu nhau lên tới cấp 3 chúng nó thán phục lắm và mối tình của chúng tôi cứ được đồi thổi cả trường, ai cũng biết tôi và em là 1 cặp. Yêu em sang năm lớp 11 là lần đầu tiên tôi biết hôn nó như thế nào. Và chúng tôi chỉ dừng lại ở đó với những nụ hôn ngọt ngào. Tôi hay giận dỗi và hay ghen nên nhiều khi 2 đứa giận nhau vài ngày và những lần như thế em lại chủ động xin lỗi tôi, dường như em rất chịu khó lựa tính tôi để 2 đứa hài hòa vui vẻ. Tôi được cái hát hay nên khi đó có bài nhạc trẻ nào mới ra là tôi hát cho em nghe miết nhiều lúc em còn trêu tôi là giống casim hoàng vũ .

Học ở trường cấp 3 biết bao kỷ niệm diễn ra, tôi là 1đứa học giỏi nên em rất hãnh diện về tôi. Viết thư nhiều nên trình độ văn học của tôi ngày càng sang 1 trang mới. Tới nỗi cô giáo dạy bộ môn văn còn khuyên tôi theo học lớp bồi dưỡng học sinh giỏi văn, nhưng khi đó tôi từ chối vì mục tiêu của tôi là những con số ở khối A. Tôi viết lách giỏi tới nỗi mà khi có đề văn khó của lớp em, em không viết nổi phải nhờ tôi viết và bài văn đó cô giáo em đã đọc trước lớp em và cho em điểm 8. Em rất tự hào về tôi vì 1 đứa học sinh khi ấy ngoài học giỏi ra thì dù có giàu cũng chưa chắc tán được gái.

3 năm học cấp 3 trôi qua, tôi vào đại học của 1 trường ngoài Hà Nội. Cảm giác xa cách như hồi cấp 2-3 lại trở lại, nhưng lần này tôi đi xa hơn, xa hơn rất nhiều vì tôi học ngoài Hà Nội, còn em thì vẫn học cấp 3 ở quê. Đi học đại học, tôi được dùng điện thoại di động và máy tính nhiều hơn nên hay hẹn em ra mạng chát yahoo hay gọi cho em mỗi khi em tan học. Tôi nói chờ em thi ra Hà Nội để cùng nhau học xong và làm việc ngoài này, chúng tôi đã hứa hẹn với nhau đủ thứ rằng thì yêu được 10 năm sẽ cưới, rằng thì khi cưới sẽ sinh bao nhiều đứa con trai giống anh, bao nhiêu đứa con gái giống em .... Nhưng gia đình em lại không cho em thi ra ngoài Hà Nội, em thi và học ngành kế toán 1 trường ở gần nhà. Khoảng cách xa cách làm chúng tôi nhớ nhau ngày đêm và 1 ngày em quyết định ra Hà Nội thăm tôi, tôi nhớ em da diết và cứ nằm chằn chọc cả đêm mong sao cho tới sáng để ra bến xe đón em. 1 năm, 2 năm, cứ như vậy trôi đi, 1 tháng em lại lên xe bus và ra thăm tôi 1 lần, em đi trong ngày nên rất mệt. Thương em lắm nhưng vì tình yêu tôi cũng hay về thăm em hơn. Nhưng không có gì bền vững mãi được. Khoảng thời gian xa cách nhiều hơn thời gian gần nhau quá nhiều chính vì vậy em đã biết nói dối và tôi cũng vậy.

Ngoài Hà Nội tôi có đong đưa, tán tỉnh 1 vài em nhưng chỉ dừng lại ở mức độ thân hơn bạn bè 1 chút vì tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự quan tâm của bàn tay người con gái, nhưng tôi không muốn làm em buồn và vì thế tôi cũng biết mình nên dừng ở sau những lời tâm sự thật lòng về nhau với các cô gái kia. Còn về phía em, ở lớp em có người quan tâm em hơn tôi và tôi nhận thấy em rất quý họ sau những lần em ra thăm tôi. Thậm chí em còn nhờ tôi tải cái game mà cậu bạn học kia đang chơi cùng về để em chơi. Hay như là nick chát yahoo của em em cũng đổi vì do cậu kia lập nick mới cho em. Tình cảm của chúng tôi cứ nhạt dần từ đó, em hay đi chơi với cậu bạn học kia hơn là nói chuyện với tôi. Rồi lần sinh nhật thứ 20 của tôi là lần mà tôi đã đưa ra quyết định cho cuộc tình 6 năm của tôi và em. Lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật cho mình, bạn bè tới rất đông và tôi gọi mời em ra Hà Nội cùng tôi dự sinh nhật nhưng em nói em ốm và tôi đã thông cảm nói rằng để cuối tuần tôi về quê tổ chức lại chỉ có tôi và em. Em đồng ý. Tôi vui vẻ ăn uống cùng bạn bè hôm đó, trưa hôm sau, tình cờ tôi vào yahoo của em và tôi không tin vào mắt mình nữa. Em đã nói dối tôi. Em không ốm, em và cậu bạn kia tổ đưa nhau đi chơi đúng hôm mà tôi tổ chức sinh nhật. Hôm đó là kỷ niệm nghìn năm thăng long. Đã đoán được trước tình cảm 2 người dành cho nhau nhưng giờ thì tôi đã nhìn thấy tận nơi những dòng tin nhắn yahoo ngọt ngào có cánh.

Tôi không liên lạc cho em từ hôm đó, dù sau đó em có gọi hằng ngày tới  vài chục cuộc tôi cũng không nghe nữa, rồi 1 hôm đang trong men say tôi cầm máy và nghe em gọi. Tôi chỉ nói 1 câu " nhầm máy rồi, đừng làm phiền nữa " và như vậy em và tôi xa cách nhau mãi mãi. Em nhanh chóng nhận lời yêu và công khai với cậu bạn học kia, còn tôi, tôi cũng nhanh chóng qua bạn bè giới thiệu tới 1 người con gái khác hiểu tôi hơn và yêu tôi hơn. Người còn gái đến sau em hiện vẫn gắn bó cùng tình yêu với tôi tới giờ đã được 7 năm, còn em khi chia tay tôi em yêu cậu bạn lớp được 1 tháng thì chia tay, giờ đây khi liên lạc lại tôi được biết em đã có chồng. Còn tôi thì cũng sắp lấy vợ. Chúng tôi chỉ trò chuyện xã giao và chúc nhau hạnh phúc.